Hai tháng trước, vì công việc cần di chuyển nhiều và cũng muốn gia đình có một phương tiện an toàn cho con nhỏ, tôi quyết định mua chiếc ô tô trị giá 900 triệu. Tôi đã bàn với vợ, nói rõ là tôi có thể xoay được phần lớn, chỉ thiếu khoảng gần 300 triệu phải vay ngân hàng. Khi ấy vợ không phản đối, thậm chí còn bảo “tùy anh quyết”, nên tôi nghĩ hai vợ chồng đều hiểu đây là khoản đầu tư cho cả nhà.
Nhưng kể từ khi chiếc xe lăn bánh, áp lực trả nợ bắt đầu đè nặng lên vai tôi. Hằng tháng vừa trả lãi, vừa xoay đủ thứ tiền sinh hoạt, tôi nhiều hôm nằm mà không dám chợp mắt. Tôi vẫn tin rằng, khi đã là gia đình, khó khăn rồi sẽ cùng nhau gánh.
Thế rồi 2 tuần trước, bố mẹ vợ bán được mảnh đất, có chia cho vợ tôi 300 triệu. Đó là tiền của cô ấy, là phần bố mẹ cho riêng – tôi hiểu điều đó. Nhưng trong lòng tôi vẫn le lói hi vọng rằng cô ấy sẽ cùng tôi giải quyết bớt gánh nặng, ít nhất là chia sẻ một phần.
Tối hôm vợ báo tin nhận được tiền, tôi nhẹ nhàng hỏi liệu có thể dùng một chút để trả bớt nợ để không bị quá áp lực. Nhưng vợ tôi lập tức nói rằng đó là tiền bố mẹ cho cô ấy, cô ấy muốn giữ riêng, tiết kiệm cho tương lai của “mẹ con cô ấy”. Cách cô nhấn mạnh mấy chữ ấy khiến tôi như bị ai tát thẳng vào mặt.

Ảnh minh họa
Tôi chỉ hỏi lại một câu: “Còn tương lai của cả gia đình mình thì sao?”. Vợ trả lời tỉnh bơ rằng tôi tự mua xe thì tôi phải tự trả nợ, cô ấy không có nghĩa vụ phải trả thay tôi, nói xong, vợ bỏ vào phòng, đêm ngủ còn quay lưng lại phía tôi.
Từ hôm ấy, tôi thấy có một khoảng cách vô hình dựng lên giữa hai vợ chồng. Tôi nghĩ về những lần tôi phải ứng tiền thay vợ lo cho bên ngoại, về những lúc vợ gặp khó khăn, tôi luôn là người đứng ra trước. Thế mà đến lúc tôi cần, cô ấy lại giữ khư khư như sợ tôi sẽ lấy mất tiền của cô.
Tôi không tham tiền của vợ. Tôi chỉ muốn cảm giác được đồng hành, được tin tưởng, được xem như một phần của gia đình chứ không phải một người đi vay tiền, còn vợ đứng ngoài tính toán.
Mấy hôm nay, tôi không nói chuyện với vợ. Tôi không muốn cãi nhau, cũng không muốn trách móc. Tôi chỉ muốn hiểu trong cuộc hôn nhân này, tôi là chồng, là người cùng cô ấy gầy dựng mọi thứ, cô ấy cũng nên có một phần trách nhiệm với tôi. Liệu một gia đình có thể đứng vững khi mỗi người giữ riêng phần của mình, còn trách nhiệm chung thì chỉ một người gánh?
Thanh Uyên