Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà người ta gọi điện cho chị gái tôi để báo tin chồng gặp tai nạn mất ngay tại chỗ. Khi ấy chị đang ở nhà cùng tôi và mẹ, xúc động khoe chiếc que 2 vạch đỏ chót.
Vợ chồng chị cưới nhau 3 năm mà chẳng thấy gì. Vượt qua bao sóng gió để kiếm một mụn con, không ngờ niềm vui tột cùng và nỗi đau cực điểm lại đến cùng một lúc. Chị tôi quá sốc nên ngất xỉu, rồi sau đó chị sảy thai.
Hàng loạt biến cố dồn dập xảy ra khiến chị tôi rơi vào trầm cảm. Rồi điều gì đến cũng đến, chị tôi từng tuyệt vọng đến mức làm điều dại dột khá nhiều lần. May mắn là cả nhà luôn bên cạnh chị, giúp chị vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất trong đời.
Bố mẹ tôi đã gạt bỏ hết mọi thứ để ở bên con gái, đưa chị đi chữa bệnh, cùng chị du lịch chữa lành. Tôi thì cứ rảnh là chở chị đi cà phê, ngắm hồ Tây, đi xem lễ hội, gặp bạn bè, học vẽ tranh, học cắm hoa, tập may vá… Nói chung là tôi cố gắng khiến chị bận rộn hết mức, chỉ làm những chuyện vui vẻ để không còn thời gian buồn rầu nữa.
3 năm chật vật trôi đi, cả nhà tôi ôm nhau khóc không biết bao nhiêu lần vì thương chị quá. Một cô gái trẻ trung hiền lành, tốt bụng với cả thế giới, vậy mà lại mất đi mọi thứ chỉ sau một ngày. Thật may là không ai bỏ cuộc cả, ai cũng cố gắng để vượt qua nỗi đau và khôi phục lại nhịp sống cũ.
Cuối cùng thì mọi nỗ lực đã được đền đáp. Chị tôi đã dũng cảm giấu quá khứ vào trong tim, dần cười vui trở lại và tìm được một công việc mới. Những người bạn tử tế của chị tôi đã giúp chị vào làm tại một viện thẩm mỹ quốc tế, bắt đầu thêm các mối quan hệ mới và tiếp xúc với nhiều người hơn.
Nhờ công việc này mà chị tôi đã gặp được lương duyên thứ 2 trong đời. Anh ấy là sếp của một công ty mỹ phẩm bên Hàn, là đối tác quan trọng của thẩm mỹ viện nơi chị tôi làm việc. Ban đầu chị tôi chỉ gặp gỡ anh rể với tư cách là phiên dịch viên, nhưng sau vài lần chạm mặt thì anh ấy chủ động theo đuổi chị tôi với tư cách một người đàn ông trưởng thành.
Anh rể kém chị tôi 2 tuổi, có ngoại hình cao ráo phong độ và khí chất đúng kiểu “tổng tài”. Chị tôi cũng xinh đẹp và duyên dáng, giọng nói ấm áp, đặc biệt là nụ cười ngọt như mùa thu. Có lẽ vì vậy nên anh giám đốc khó tính này mới chú ý đến chị, vượt rào cản ngôn ngữ để lại gần chị hơn.
Dĩ nhiên thời gian đầu chị tôi tìm đủ cách để tránh né anh rể. Một phần vì tổn thương quá khứ vẫn chưa thật sự nguôi ngoai, phần khác là vì chị sợ mọi người xung quanh đàm tiếu. Giữa 2 anh chị có khoảng cách lớn về địa vị, nghề nghiệp, nơi sinh sống, đã thế chị tôi còn tự ti vì hơn tuổi anh giám đốc nữa. Chị sợ bị đồng nghiệp xì xào dựng chuyện rằng chị “đi cửa sau” với đối tác, sợ bị thêu dệt những điều bậy bạ nhạy cảm. Vậy nên chị chẳng dám trả lời tin nhắn của anh giám đốc ngoại quốc ngoài giờ làm, cũng không nói thừa với anh ấy nửa câu khi bàn công việc.
Chị tôi “dựng rào” phòng thủ kiên cố như vậy mà anh rể không nản. Chẳng biết anh ấy làm cách nào để tán chị tôi, chỉ biết ròng rã nửa năm trời anh ấy bay qua bay lại 2 nước liên tục. Anh ấy rất thận trọng trong việc lấy lòng chị tôi, thậm chí quà anh ấy cũng không tặng riêng, mọi thứ anh đưa cho chị tôi đều lấy cớ là “sản phẩm dành riêng cho đối tác” hoặc giả bộ là quà của khách sạn/ nhà hàng gửi tặng nhân dịp gì đó. Anh cũng không bày tỏ tình cảm quá lộ liễu, chỉ nói mấy câu đơn giản kiểu: “Hôm nay Thanh mặc váy rất hợp với màu hoàng hôn”.
Khi chị tôi bắt đầu xiêu lòng thì đột nhiên anh giám đốc mất liên lạc. Suốt hơn 1 tháng trời không thấy anh ấy đâu, mạng xã hội cũng không online. Chị tôi lo lắng cuống cả lên nhưng không dám thể hiện ra, đắn đo mãi mới kiếm cớ nhắn tin cho trợ lý người Hàn để hỏi xem vì sao anh giám đốc không tham gia các cuộc họp.
Khi biết anh ấy gặp tai nạn bên Hàn và hôn mê chưa tỉnh, chị tôi đã khóc và nhắn cả đống tin dài ngoằng cho anh ấy để thổ lộ tình cảm thật của mình. Mấy ngày liền tin nhắn không được đọc, cũng chẳng có phản hồi. Tôi sợ chị mình lại trầm cảm nên an ủi chị liên tục.
Rồi cuối cùng tình cảm của 2 người cũng được đền đáp. Chị tôi đã nhảy lên sung sướng khi người đầu tiên anh ấy gọi khi tỉnh dậy là chị. Khỏe lại một cái là anh rể bay thẳng sang Việt Nam, ôm bó hoa tỏ tình với chị tôi ngay tại sân bay. Hôm ấy trên mạng xã hội rất nhiều người chia sẻ clip hạnh phúc của 2 anh chị, đánh dấu một hành trình mới trong cuộc đời của chị gái tôi.
Yêu nhau gần 1 năm thì anh chị kết hôn. Chị tôi đã 32 tuổi rồi nên không thể trì hoãn lâu thêm nữa. Ngày anh rể cầu hôn chị trước mặt cả gia đình tôi, ai cũng hồi hộp sợ chị sẽ từ chối. Nhưng may là chị đã hoàn toàn bước ra khỏi ám ảnh quá khứ, đồng ý cùng anh rể bước vào cuộc hôn nhân mới.
Khi thông báo tin vui sắp tái hôn lên mạng, tất thảy bạn bè người quen đều thấy mừng cho chị tôi. Tuy nhiên ngay sau đó xảy ra vài sự cố khiến đám cưới của chị tôi trục trặc.
Những rắc rối đó đều do thông gia cũ của nhà tôi gây ra. Hồi anh rể cũ qua đời, mẹ anh ấy liên tục chửi bới chì chiết chị gái tôi, đi rêu rao khắp nơi rằng chị tôi “sát chồng”, là tai họa giáng xuống gia đình bà. Ai bảo vệ chị tôi đều bị bà ấy xúc phạm, thậm chí bà còn lên mạng kêu gọi cộng đồng hùa theo chửi mắng chị tôi, đổ lỗi do con dâu “ác nghiệt” nên mới khiến nhà bà không có người nối dõi.
Nhà chồng cũ cũng là một phần lý do khiến chị tôi trầm cảm, bởi họ cứ đay nghiến chị tôi suốt thời gian dài. Mãi đến khi mãn tang anh rể cũ thì họ mới chịu buông tha cho chị. Yên ổn được mấy năm trời tưởng không còn liên quan gì đến nhau nữa, giờ đây khi biết con dâu cũ sắp tái hôn với giám đốc trẻ thì họ quay lại quấy phá.
Đầu tiên là “cựu em chồng” của chị tôi. Cô ta đăng lên mạng tấm hình cưới cũ của chị tôi, kêu than rằng: “Người anh tội nghiệp của em mồ vẫn chưa xanh cỏ mà vợ đã cưới thằng khác rồi”. Bên dưới bài đăng là một loạt bình luận khích bác mỉa mai từ họ hàng nhà thông gia cũ.
Sau đó tới lượt mẹ chồng cũ của chị tôi đăng hẳn bài chửi bậy, bà ấy nói giọng hằn học căm ghét con dâu vì đã “hại gia đình” bà tan nát. Bà ấy còn tìm đến tận chỗ chị tôi làm việc, bù lu bù loa lên ăn vạ rằng chị cưới được chồng giàu thì phải có trách nhiệm đưa tiền hàng tháng để “phụ cấp bù đắp” cho nhà chồng cũ (?!?)
Biết là họ gây sự vô lý nên nhà tôi im lặng phớt lờ coi như không nghe gì cả. Tuy nhiên thói đời thiên hạ thích hóng hớt thị phi, nhiều người nhắn tin hỏi han chị tôi rằng có đúng như nhà kia nói không. Hóa ra đầy người bị dắt mũi bởi câu chuyện mẹ chồng cũ của chị tôi vẽ ra, rằng chồng vừa chết chị ấy đã chạy theo trai giàu. Mớ rắc rối này đã ảnh hưởng đến quá trình chuẩn bị đám cưới, khiến chị tôi mất ăn mất ngủ không yên.
Tôi quyết định lên tiếng bênh vực chị mình bằng cách đăng bài giải thích ngắn gọn. Chồng mất nhiều năm chị tôi mới đi bước nữa, người mới cũng tử tế và chân thành nên chị tôi đồng ý cưới, chứ không phải chị ham tiền bạc của người ta. Bạn bè người thân bên nhà tôi cùng nhau chia sẻ bài viết khắp nơi, dập tan tin đồn xấu từ phía thông gia cũ.
Anh rể biết chuyện liền đòi tìm đến tận nhà kia để bắt họ xin lỗi chị tôi. Mọi người can ngăn mãi anh mới hết tức giận, anh tuyên bố sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho vợ tương lai để những “người xấu” kia ghen tị.
Tôi mừng cho chị vì đã tìm được bến đỗ mới đáng tin. Nhưng chẳng biết sau này nhà chồng cũ của chị còn bày ra trò gì nữa không đây?
Tiểu Ngạn