
Tôi không phải típ người mơ mộng về đám cưới xa hoa hay đêm tân hôn lung linh như phim. Nhưng thú thật, tôi cũng từng nghĩ: “Ít nhất, đêm đầu tiên sau khi cưới, vợ chồng phải có chút gì đó lãng mạn chứ”.
Chồng tôi – người đàn ông học hành giỏi giang, công việc ổn định lại hiền lành tử tế, nhìn vào ai cũng bảo tôi lấy được tấm chồng như ý. Thế nhưng, có sống chung mới hiểu, anh ấy chính là “đặc sản 1-0-2”: giỏi mọi thứ ngoài chuyện… kỹ năng sống cơ bản.
Đêm hôm ấy, sau một ngày cưới rộn ràng, khách khứa đã về hết, tôi hồi hộp bước vào phòng tân hôn. Đèn nến lung linh, giường trải ga mới thơm phức, tôi thầm nghĩ: “Chắc rồi, lần này chồng sẽ thể hiện đây”.
Nhưng không! Vừa ngồi xuống giường, anh thở phào, rồi… lôi ngay từ vali ra một xấp bản thảo công việc. Tôi há hốc: “Ơ… anh làm gì thế này?”. Chồng tôi tỉnh bơ: “Anh xin lỗi, nhưng mai phải gửi đối tác rồi, anh chỉ sửa một chút thôi, nhanh lắm”.
Nói rồi anh cặm cụi gõ máy tính, ánh sáng màn hình hắt vào gương mặt nghiêm túc đến mức… tôi vừa buồn cười vừa muốn khóc. Trong khi cô dâu là tôi ngồi chờ, lòng đầy hụt hẫng, thì chú rể của tôi lại “ân ái” với cái laptop.

Ảnh minh họa
Tôi giận lắm, quay mặt vào tường. Nhưng chỉ một lát sau, anh lò dò lại gần, khẽ ôm lấy tôi, thì thầm: “Anh xin lỗi, tại anh chưa quen. Nhưng thật sự anh muốn đêm nay đặc biệt...".
Nói rồi anh lấy ra 1 hộp quà rất đẹp tặng cho tôi. Tôi háo hức mở, bên trong là 1 bộ 5 chai nước hoa hàng hiệu, 1 dây chuyền thiết kế tinh xảo và 1 thẻ đen ngân hàng. Chồng tôi nhanh nhẹn lấy 1 chai nước hoa ra khui rồi thử... ôi cái mùi đó xộc lên mũi làm tôi nôn thốc nôn tháo.
Ra khỏi nhà vệ sinh mặt tôi tái mét, người chồng đáng yêu của tôi hốt hoảng giải thích: "Thấy em hay dùng mấy chai tinh dầu anh tưởng em thích mùi thơm nên tặng em nước hoa xịn, nào ngờ em dị ứng". Nước hoa tiền triệu mà anh ấy đi xịt phòng thì sao mà tôi không buồn nôn cho nổi.
Nghe xong, cơn giận trong tôi nguội hẳn. Hóa ra, không phải anh vô tâm, mà chỉ là một người đàn ông cả đời chỉ biết học và làm, chưa từng có “kinh nghiệm tình trường”. Anh vụng về đến nỗi chọn sai cả thời điểm, nhưng cái ôm ấy, cái run rẩy trong giọng nói ấy, lại làm tôi thấy ấm áp lạ kỳ.
Đêm tân hôn của tôi không ngọt ngào như trên phim, cũng chẳng kịch tính như tiểu thuyết, mà kết thúc bằng cảnh hai vợ chồng ôm nhau, cười rúc rích vì sự ngốc nghếch của anh chồng mọt sách.
Và tôi chợt nhận ra: Hạnh phúc đôi khi không cần hoàn hảo. Một người đàn ông có thể thiếu lãng mạn, thiếu kỹ năng sống nhưng nếu chân thành, biết nỗ lực vì gia đình, thì vẫn là lựa chọn đúng.
Thế đấy, đêm tân hôn của tôi là vậy: vừa buồn cười, vừa buồn nôn nhưng sau cùng vẫn là kỷ niệm đáng nhớ nhất đời.
Vỹ Đình