Tôi lấy chồng khá muộn theo như quan điểm của các cụ, vì xung quanh tôi quá nhiều cặp đôi bỏ nhau nên tôi cũng có chút đề phòng cao. Thậm chí, có những cặp đôi rất yêu thương nhau, họ cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió nhưng rồi cuối cùng vẫn cứ đường ai nấy đi.
Lý do mà họ chia tay nhau cũng vô vàn nhưng chung quy lại đều bắt nguồn từ việc phụ nữ phụ thuộc vào người đàn ông về kinh tế. Tôi không vơ đũa cả nắm rằng cặp nào cũng vậy nhưng những cặp đôi mà tôi biết thì hầu hết đều như vậy.
Vốn là đứa sinh ra trong nghèo khó mà vươn lên nên tôi sợ nhất trên đời này là không thể tự kiểm soát được kinh tế, đẩy mình vào cái thế phải đợi chờ phán quyết của người khác. Từ đó tôi quyết định rằng nếu chưa có đủ tiềm lực tiền bạc thì tôi sẽ không kết hôn.
Thế là cứ ròng rã nhiều năm lao đầu vào làm ăn, lợi thế lớn nhất so với đám bạn cùng trang lứa đó là tôi không vướng bận chồng con nên có thể toàn tâm toàn ý dành hết thời gian và sức lực cho công việc. Có những ngày tôi làm tăng ca đến nửa đêm, đói thì gọi 1 suất cơm thật ngon và 1 cốc trà sữa về tự thưởng rồi tiếp tục cày tiếp. Trong khi đó các chị em đồng nghiệp cứ 4h chiều là đã có đủ thứ phải lo nghĩ trong đầu rồi lại sấp ngửa về đón con, nấu cơm...
Mãi cho đến năm 31 tuổi khi mà tài khoản tiết kiệm đã đủ để khiến tôi yên tâm và vị trí công việc cũng đã chắc chắn thì tôi mới nghĩ đến chuyện yêu đương nghiêm túc.
Anh Hòa là đối tác của tôi, anh theo đuổi tôi khá lâu nhưng thời điểm đó tôi gạt hết tất cả những vệ tinh xung quanh để toàn tâm làm việc nên anh cũng hiểu và không còn cố gắng tán tỉnh thêm nữa. Đến khi tôi đã sẵn sàng cho những buổi hẹn hò thì anh lại tiếp tục tấn công và chúng tôi bắt đầu yêu đương, tìm hiểu lẫn nhau.
Cả tôi và anh Hòa đều có tuổi nên cũng nghĩ rằng đây là mối quan hệ yêu đương nghiêm túc, nói thật lòng là tôi và anh đều không gấp gáp gì hết, thế nhưng bố mẹ anh thì lại giục đến mức cả 2 đứa chúng tôi áp lực kinh khủng.
Thế là dưới áp lực từ gia đình anh lẫn bố mẹ tôi thì mới quen nhau được 10 tháng chúng tôi đã quyết định tính đến chuyện hôn nhân.
Tất nhiên, làm gì có cô gái nào mà không mơ mộng về một đám cưới thật đẹp cơ chứ? Thế là tôi luôn cố gắng chuẩn bị thật tốt cho đám cưới này. Mọi thứ phải chỉn chu nhất có thể, chúng tôi đều là những người tự chủ được kinh tế nên chi phí đám cưới không phụ thuộc gì vào bố mẹ, muốn bày vẽ thế nào thì cứ thoải mái mà bày vẽ thế ấy.
Những khâu khác thì tôi sẽ không kể nhiều, tôi chỉ nói vê chiếc váy cưới của mình trong câu chuyện muốn kể ngày hôm nay. Vì cho rằng cưới xin chỉ có 1 lần duy nhất trong đời nên tôi đã nghĩ đến việc đặt may 1 chiếc váy cưới, chiếc váy cưới chỉ có duy nhất tôi mặc mà thôi.
Tôi không bàn đến giá trị của chiếc váy vì có những thứ không thể tính toán về giá trị vật chất. Tất nhiên, ai cũng biết rằng chi phi để may 1 chiếc váy cưới không hề rẻ nhưng tôi nghĩ là tôi có thể chi ra cho sự kiện quan trọng của cuộc đời mình.
Vì tính toán cẩn thận thời gian nên chiếc váy may xong xuôi thì cũng phải còn gần 2 tuần nữa mới đến hôn lễ. Tôi cẩn thận cất váy trong tủ quần áo của mình và bảo quản kĩ càng, sau đó thì gần như không để ý đến nó nữa vì còn quá nhiều việc phải lo.
Khoảng vài tháng gần đây, em chồng rất hay qua nhà riêng của tôi chơi. Tôi là đứa tính cách rất hòa đồng và thoải mái nên không cảm thấy có vấn đề gì hết. Trường của em chồng gần nhà tôi nên tôi thậm chí còn cho em chồng mật khẩu để vào nhà nghỉ trưa.
Thật sự tôi không đề phòng gì em chồng, nhưng điều tôi không thể ngờ đến đó là chỉ còn 1 ngày trước đám cưới, tôi cẩn thận mở tủ để kiểm tra lại váy cưới thì phát hiện chiếc váy bị rách phần voan ngay phía trước và 1 bên hông bị dính vết bẩn loang lổ, nhìn kĩ thì có thể đó là kem nền.
Thế nhưng đấy chắc chắn không phải kem nền của tôi vì thứ nhất toàn bộ chỗ mỹ phẩm của tôi vẫn còn nguyên, thứ hai tôi không có kem nền nào màu tối như vậy cả, da tôi khá là sáng màu.
Thật sự lúc nhìn thấy chiếc váy chắc chắn không thể sử dụng được trông hôn lễ nữa tôi đã khủng hoảng mất một lúc khá lâu rồi mới bình tĩnh để kiểm tra lại mọi thông tin. Lúc này tôi mới nhớ ra trong phòng mình có camera nên đã vội vàng tìm cách truy cập để xem lại nội dung trước đó.
Cuối cùng tôi phát hiện ra người khiến chiếc váy cưới của tôi ra nông nỗi này chính là cô em chồng. Em chồng tự ý vào phòng tôi, mang váy cưới ra mặc thử và rồi khiến chiếc váy trở thành hiện tại như thế kia.
Không chỉ mặc thử váy cưới của tôi rồi đứng tạo dáng chụp ảnh, cô em chồng còn tự tiện sử dụng rất nhiều đồ đạc trong phòng tôi nữa.
Tôi gửi đoạn clip trên cho chồng mình, chiếc váy không thể sử dụng vào ngày hôm sau được nữa nên sẽ phải tính đến phương án khác. Tôi không mong chồng mình sẽ làm ầm ĩ gì lên để đòi hỏi quyền lợi cho mình vì chuyện cũng đã rồi, nhưng tôi không ngờ được phản ứng của anh lại khiến tôi thất vọng đến như vậy.
- Bây giờ em nó chẳng may làm hỏng rồi, em gửi clip cho anh để làm gì? Ý em là muốn anh trách phạt, mắng mỏ em gái mình à? Em chưa về nhà anh đã muốn gây thù chuốc oán với em chồng, mẹ chồng sao?
Nghe xong, tôi im lặng 1 lúc rất lâu. Tôi tự hỏi mình chọn hôn nhân để có 1 người đàn ông có thế dựa dẫm vào nửa đời còn lại, thế nhưng tôi liệu có thể dựa dẫm vào con người này hay không?
Cuối cùng, tôi lựa chọn hủy đám cưới. Tôi ngồi nói chuyện với bố mẹ mình rõ ràng mọi thứ, ông bà khóc rất nhiều nhưng tôi chấp nhận thà đau lòng 1 lúc bây giờ còn hơn từ nay về sau lúc nào cũng đau lòng vì con gái.
Mạn Ngọc