Người đàn ông tới ATM rút sạch 60 triệu đồng nhưng số dư tài khoản vẫn không thay đổi, lập tức đến ngân hàng trình báo thì nhận tin sốc

Thứ sáu, 05/12/2025 - 10:41

Chuyện gì đã xảy ra

Nếu ai đó kể rằng: "Rút tiền ATM mà số dư không hề giảm", nhiều người sẽ nghĩ ngay đến lỗi kỹ thuật, hoặc một sự cố hi hữu nào đó trong hệ thống ngân hàng. Nhưng với Lâm Kiến Cường, câu chuyện ấy mở ra một điều còn bất ngờ hơn cả may mắn,  một điều khiến anh vừa bối rối, vừa nghẹn lòng.

Người đàn ông tới ATM rút sạch 60 triệu đồng nhưng số dư tài khoản vẫn không thay đổi, lập tức đến ngân hàng trình báo thì nhận tin sốc- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Sự cố kỳ lạ trước cửa phòng khám

Ngày hôm đó, anh xin nghỉ nửa buổi để đưa vợ, Tiểu Vũ, đi khám thai định kỳ tháng cuối. Hai vợ chồng đang trong giai đoạn chuẩn bị cho sự xuất hiện của em bé đầu lòng: tiền viện phí, thuốc men, siêu âm, xét nghiệm… tất cả đều cần dùng đến tiền mặt. Sợ vào viện rồi lại lúng túng, anh tranh thủ ghé chiếc ATM gần đó để rút trước một khoản.

Anh chọn số tiền tương đương 50 triệu đồng cúi xuống đếm lại cho chắc, rồi tiện tay mở ứng dụng ngân hàng kiểm tra. Và đúng giây phút ấy, sự dị thường bắt đầu.

Số dư… không hề giảm.

Lúc đầu anh nghĩ đường truyền bị lag. Anh tải lại. Vẫn y nguyên. Anh chờ vài phút, thử rút thêm 10 triệu đồng để kiểm chứng. Tiền ra đều đặn, nhưng số tiền bỗng hiện lên với số dư không hề thay đổi, vẫn còn nguyên 60 triệu vừa rút.

Có một cảm giác gai gai chạy dọc sống lưng. Niềm vui bất ngờ không hề xuất hiện, thay vào đó là sự lo lắng. Người đàn ông làm công ăn lương này hiểu rõ một điều: hệ thống ngân hàng sai một đồng còn bị rà soát, huống gì vài chục triệu đồng. Nếu bị hiểu lầm là "lợi dụng lỗi", anh biết mình khó mà giải thích.

Cầm trong tay số tiền vừa rút, anh cảm giác chúng nặng trĩu, không phải vì giá trị, mà vì nỗi bất an.

Anh lập tức chạy vào ngân hàng trình bày mọi chuyện: thời điểm rút tiền, số tiền, và việc số dư không hề thay đổi. Người quản lý hơi cau mày - sự cố như vậy quả là… quá lạ.

Họ kiểm tra camera máy ATM. Kiểm tra nhật ký giao dịch. Đối chiếu với hệ thống nội bộ.

Chỉ khoảng mười phút, kết quả hiện ra trên màn hình.

"Anh Lâm, tài khoản đuôi 2856 liên tục chuyển thêm tiền vào tài khoản, sau mỗi lần anh rút, nên số dư của anh mới không đổi".

Anh ngớ người. 2856 - đó chẳng phải thẻ lương của bố anh sao? Từ khi nghỉ hưu rồi làm thêm bán thời gian, bố vẫn dùng chiếc thẻ đó để nhận thu nhập hằng tháng.

Một suy nghĩ vụt qua như tia chớp: Chẳng lẽ… bố biết mình đang rút tiền? Và bố chuyển sang để… cho mình thêm?

Không chần chừ, anh gọi ngay cho bố.

Người âm thầm đứng phía sau

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vừa quen, vừa khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm:

"Cường hả con? Rút tiền rồi à? Đủ dùng không?"

Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng lại vô tình vén bức màn của cả câu chuyện.

Thì ra, tối hôm trước anh nói với mẹ rằng ngày mai đưa vợ đi khám thai. Bố lắng nghe trong im lặng, nhưng trong đầu đã tự đặt dấu hỏi: Sinh nở tốn kém đấy, không biết tụi nó xoay sở ổn không?

Cả đêm hôm đó, bố không ngủ ngon. Sáng ra, vừa đi làm vừa để ý điện thoại. Bất cứ khi nào hệ thống báo tin con trai rút tiền, bố lập tức chuyển sang. Tất cả đều diễn ra âm thầm, không một lời thông báo, không một dòng nhắc nhở.

"Nhà con sắp có em bé, chi tiêu nhiều, đừng ngại với bố. Bố chẳng giúp được gì, chỉ có mấy đồng lương hưu… đủ thì tốt, thiếu thì bố chuyển thêm. Con cứ tập trung lo cho vợ con."

Nói rất nhẹ nhàng. Rất tự nhiên. Như thể những việc đó chẳng đáng để nhắc đến.

Nhưng với anh Cường, từng chữ lại như chạm vào một sợi dây nào đó rất sâu trong lòng.

Anh vẫn nghĩ mình đã trưởng thành. Rằng từ lúc lập gia đình, mình là trụ cột, là người chống đỡ. Nhưng hóa ra, ở đâu đó, trong góc lặng của cuộc đời, vẫn còn một người cha dõi theo từng bước chân anh, bằng cách vụng về nhưng đầy yêu thương: theo dõi tài khoản ngân hàng.

"Bố đừng làm vậy nữa. Con thấy áy náy lắm…" anh nghẹn giọng.

Bố bật cười:

"Áy náy gì đâu. Nuôi con bao nhiêu năm, bố quen rồi. Giờ con nuôi gia đình nhỏ của con, bố chỉ giúp một tí. Mấy đồng đó bố cho đi còn vui hơn là cất giữ."

Chỉ vài câu nói ấy, anh đứng lặng giữa sảnh ngân hàng đông người. Xấp tiền trong tay bỗng trở nên khác lạ, không phải là những tờ giấy xanh đỏ, mà là sự săn sóc của một người cha luôn sợ con mình thiếu thốn, luôn nghĩ con cần được che chở, kể cả khi con đã là một người đàn ông.

Anh không khóc vì xúc động đơn thuần. Anh khóc vì nhận ra rằng: Hóa ra, để trở thành cha mẹ, người ta phải âm thầm mạnh mẽ đến thế nào.

Không phải ai cũng có bố mẹ dư dả. Không phải ai cũng có cha mẹ có thể theo dõi từng giao dịch rồi chuyển tiền kịp lúc. Nhưng có một điều ai cũng giống nhau: tình thương của cha mẹ luôn tồn tại theo một cách rất âm thầm.

Có người thể hiện bằng lời nói. Có người thể hiện bằng những bữa cơm. Có người thể hiện bằng những câu càm ràm không dứt. Và cũng có những người chọn cách quan tâm bằng… việc lặng lẽ chuyển tiền.

Những hành động nhỏ nhặt, lặng lẽ ấy đôi khi còn lay động hơn ngàn lời nói hoa mỹ.

Câu chuyện của Lâm Kiến Cường không chỉ là sự cố "rút tiền không trừ số dư" kỳ lạ, mà còn là lời nhắc nhở: Dù lớn đến đâu, dù vững vàng đến mức nào, chúng ta vẫn có một nơi để dựa vào, đó là bố mẹ.

Và đôi khi, người âm thầm chống đỡ ta lại chính là người mà ta tưởng đã già, đã yếu, đã không thể giúp ta điều gì nữa.

Nhưng đối với cha mẹ, chúng ta mãi mãi là đứa trẻ. Chỉ khác là, thay vì nắm tay ta băng qua đường, họ dõi theo ta qua những giao dịch ngân hàng, bình dị nhưng đầy yêu thương.

B.B