Ngày mới quen, tôi cứ nghĩ chồng mình thuộc tuýp đàn ông "nhà không có điều kiện nhưng có ý chí vươn lên". Một kiểu nghèo đẹp, nghèo có nụ cười tỏa nắng, nghèo nhưng biết cố gắng. Ai ngờ lấy về rồi mới phát hiện: anh ấy… nghèo toàn tập. Nghèo từ túi tiền đến ý chí, nghèo từ tư duy đến tinh thần tự lập. Nói ngắn gọn: tôi không biết mình lấy chồng hay nhận nuôi thêm một đứa con trai to xác.
Nhớ lần đầu về ra mắt, tôi suýt nghĩ mình vào nhầm… nhà trẻ. Mẹ chồng tôi chăm anh như chăm con mọn: "Con ăn tạm đi, mẹ chiên thêm cái đùi gà", "Con ngồi đấy, để mẹ"... Thật ngớ ngẩn khi lúc ấy tôi nghĩ đó chỉ là tình yêu thương con quá lớn.
Một người đàn ông gần 30 tuổi mà không tự xúc cơm, không biết "sinh tồn" khi không có người chăm lo. Lúc ấy tôi vẫn cố tự an ủi, lấy vợ có con rồi anh tự khắc biết.
Rồi tôi cưới. Và tôi vỡ mộng.

Ảnh minh họa
Chồng tôi không hề "vươn lên". Anh ấy chỉ vươn… đến cái remote để chuyển kênh cho đỡ mỏi tay. Đỉnh cao sự nghiệp là 1 năm khởi nghiệp 5 lần, từ quán nước đến hàng cháo lòng rồi buôn cả bất động sản. Tôi bảo anh đổi việc vì lương mãi chẳng nhích, anh bảo:
"Thôi em ơi, giàu mà làm gì, đủ sống thoải mái vui vẻ là được".
Thoải mái cho anh, căng não cho tôi.
Đỉnh điểm là khi tôi gặp họ hàng bên nội. Tôi tưởng bên đó phải có người thành đạt, để tôi bấu víu hy vọng rằng gen gia đình không tệ đến thế. Ai ngờ họ tụ lại kể lể than vãn, ai nghèo hơn ai, ai gặp vận xui gì mới, rồi khuyên chồng tôi: "Đi làm lương thấp cho nhẹ đầu, không phải áp lực".
Tôi nghe xong muốn xỉu ngang. Nhiều lúc tôi tự hỏi: Tôi lấy chồng hay rước về một hoàng tử bé với chiếc vương miện "mãi không chịu lớn"?
Tối đi làm về mệt rã rời, tôi thấy anh nằm dài xem điện thoại, miệng nhai bim bim, chân co lên ghế, quần áo vất góc. Tôi hỏi sao không phụ tôi dọn nhà, anh bảo: "Em làm tí là xong chứ anh làm em không ưng lại đi làm lại".
Ủa, tôi giỏi nên tôi làm hết luôn? Nhiều người bảo tôi không biết lấy chồng xong được cái lợi gì.
Giờ thì tôi lĩnh hội câu đó sâu sắc. Nghèo mà biết cố, tôi không ngại. Tôi thương. Nhưng nghèo mà… không có dự định gì ngoài tiêu tiền vợ và sống cuộc đời vô ưu thì tôi thật sự bó tay.
Tôi từng nghĩ lấy chồng là có bờ vai để dựa vào. Ai ngờ mình không những không có chỗ dựa còn bị dựa đến vẹo cột sống. Nhiều lúc tôi nhìn anh ngủ, thấy thương mà buồn cười, vì rõ ràng trông như đàn ông trưởng thành, mà tâm hồn thì y như đứa trẻ được mẹ bọc từ bé đến lớn.
Giờ tôi đang hoang mang, chẳng nhẽ vừa cưới đã ly hôn?
Vỹ Đình