Mẹ kể với tôi là họ tan vỡ năm tôi lên 2. Khi ấy còn nhỏ quá nên tôi gần như chẳng có ký ức gì. Chỉ có vài mảnh trí nhớ vụn vặt về chuyện bố lái xe tới trường mẫu giáo đón lúc tan học, sau đó bố cho tôi ra phố Tràng Tiền ăn kem, cùng tôi chạy nhảy đi dạo bên bờ hồ.
Tôi càng lớn thì càng ít gặp bố hơn. Bởi vì ông đã có gia đình đứa trẻ còn bé xíu hơn tôi. Thi thoảng bố nhắn tin hỏi thăm xem tình hình học tập thế nào, cho tôi ít tiền tiêu vặt, còn lại thì chẳng có gì đặc biệt.
Bù lại tôi được mẹ và gia đình bên ngoại quan tâm rất nhiều. Tôi cũng bận đi học đi làm, lo lắng đủ thứ cho bản thân nên chẳng có thời gian suy nghĩ lung tung. Dù gì tôi vẫn ngưỡng mộ bố, bởi ông là người đa tài, giỏi giang và có sự nghiệp riêng thành công đáng nể. Năm xưa bố mẹ chia tay cũng vì không có tình cảm gắn bó, chứ bố chẳng phản bội gì mẹ nên tôi không có lý do gì để ghét ông ấy.
Bố không đến mức bỏ mặc tôi nhưng chuyện gần gũi thân thiết với con gái đầu lòng thì khá hiếm. Bố tôi dùng tiền để giải quyết mọi thứ, ông nghĩ là đem tiền mua hạnh phúc thì tôi sẽ ổn. Hồi bé tôi cũng hay tủi thân vì thiếu vắng bàn tay chăm sóc của bố, ghen tị với bạn bè khi chúng có gia đình đủ đầy. Nhưng giờ trưởng thành rồi tôi thấy chẳng quan trọng nữa. Cuộc sống của tôi với mẹ vẫn rất tốt, thoải mái tự do và chẳng thiếu thốn gì.
Thi thoảng bố hẹn đi ăn thì tôi vẫn vui vẻ tới gặp. 2 bố con trò chuyện linh tinh, tôi cũng tò mò hỏi dăm ba câu về gia đình riêng của ông ấy. Tuy nhiên thái độ của bố có vẻ không vui. Ông thở dài không nói gì mấy, chỉ bảo hôn nhân lần 2 không suôn sẻ như ông hi vọng. 2 đứa em cùng cha khác mẹ tôi cũng đã nhìn thấy trên Facebook của bố. Ông chẳng bao giờ đăng hình vợ 2, nhưng con cái thì có, chứng minh bản thân là một người bố tử tế có trách nhiệm.
Rồi chuyện gì tới cũng tới. Đùng cái tuần trước khi tôi đang đi du lịch với bạn trai thì bố nhắn tin. Ông gửi cho tôi bức ảnh tấm thiệp cưới, cùng vỏn vẹn mỗi câu: “Đầu tháng 11 bố lấy vợ”.
Thật sự tôi vẫn có chút bất ngờ khi bố thông báo tin chuẩn bị cưới vợ ba. Tính ra thì tôi không biết ông cưới vợ 2 lúc nào, nhưng 2 đứa con trai riêng của ông cũng 14-15 tuổi rồi, nghĩa là ông tái hôn sau khi bỏ mẹ tôi không lâu.
Giờ bố tôi gần 50 tuổi rồi, vậy mà ông vẫn miệt mài đi tìm hạnh phúc mới. Lần gần nhất bố nhắc đến vợ 2 trước mặt tôi mới chỉ vài tháng trước chứ đâu. Không rõ ông quen vợ thứ 3 lúc nào mà quyết định kết hôn nhanh thế?
Tôi hỏi ý kiến mẹ thì bà bảo con cứ đến dự đám cưới của bố đi. 2 bố con chẳng có mâu thuẫn gì với nhau, đến ăn mừng một lát cũng không phải việc gì ghê gớm. Dĩ nhiên là bố không mời mẹ, nhưng tôi là con gái lớn thì đến dự cho phải phép.
Tôi chuẩn bị váy áo đơn giản nhẹ nhàng để tới đăm cưới bố vào sáng nay. Trông ông vẫn phong độ lịch lãm, không hổ danh thần tượng từ nhỏ của tôi. Thấy tôi xuất hiện thì bố vui lắm. Ông giới thiệu cô dâu mới với tôi, khoảnh khắc ấy tôi muốn đông cứng lại khi nhận ra người phụ nữ ấy chính là… sếp của tôi!
Vì không thân thiết trên công ty nên chuyện đời tư của sếp tôi không hề hay biết. Ai ngờ cô ấy lại trở thành mẹ kế thứ hai của tôi! Đã thế mẹ kế còn bằng tuổi tôi nữa. Chả hiểu bố nghĩ gì mà thích một người phụ nữ bằng tuổi con gái mình?!?
Khoảnh khắc phát hiện ra thân phận của tôi xong sếp cũng bối rối. Cô ấy không ngờ tôi lại là con gái lớn của chồng tương lai. Xấu hổ nên cô ấy kiếm cớ đi chào hỏi khách ở chỗ khác, thái độ lúng túng khác hẳn với những lúc quát nạt tôi ở văn phòng.
Ngồi trong bữa tiệc mà tôi chẳng nuốt được miếng nào. Có quá nhiều điều tôi muốn thắc mắc với bố, đặc biệt là lý do ông chọn tái hôn thêm lần nữa với một cô gái trẻ. Họ đến với nhau vì tình cảm đơn thuần hay vì điều gì khác? Nghe quan khách xung quanh xì xào bàn tán về khoảng cách tuổi tác và chênh lệch ngoại hình giữa cô dâu với chú rể mà tôi thấy ngại thay bố mình.
Chẳng lẽ ông là một người có tham vọng tầm thường như người ta nói? Nếu đúng là vợ ba lấy bố vì tiền, còn ông thích gái trẻ, thì tôi thực sự thất vọng quá rồi…
Tiểu Ngạn