Xem xong bộ phim "Sex Education", tôi hốt hoảng nhận ra 1 ĐIỀU ngu ngốc đã khiến cuộc sống chật vật, cố gắng mãi vẫn khổ trong suốt 8 năm

Chủ nhật, 26/01/2025 - 14:54

Sau bộ phim Sex Education đã giúp tôi chiêm nghiệm ra nhiều điều quan trọng đầy thấm thía về cuộc sống.

Một buổi tối khi tôi ngồi trước màn hình, xem hết mùa 4 của bộ phim "Sex Education", tôi bỗng chốc nhận ra một điều ngớ ngẩn nhưng lại đầy thấm thía. Điều mà tôi đã bỏ qua trong suốt 8 năm qua, và chính nó là nguyên nhân khiến cuộc sống của tôi cứ mãi luẩn quẩn trong vòng xoáy khó khăn, lận đận và vất vả.

Mỗi khi nhìn lại, tôi cứ tự hỏi tại sao mình mãi không thể thoát ra được những cảm giác bế tắc, chật vật và cô đơn. Tôi nhận ra, câu chuyện của bản thân dường như giống với những nhân vật trong bộ phim, nhưng có một điều khác đó là tôi đã không học được cách mở lòng và chia sẻ để rồi tôi phải một mình đối mặt với tất cả những áp lực của cuộc sống.

"Sex Education" là bộ phim nổi tiếng không chỉ bởi cách tiếp cận mới mẻ về các vấn đề giới tính mà còn nhờ vào những bài học tâm lý sâu sắc mà nó truyền tải.

Xem xong bộ phim "Sex Education", tôi hốt hoảng nhận ra 1 ĐIỀU ngu ngốc đã khiến cuộc sống chật vật, cố gắng mãi vẫn khổ trong suốt 8 năm- Ảnh 1.

Trong mùa 4, nhân vật Jean Milburn - một bác sĩ tâm lý đầy kinh nghiệm, không chỉ giúp những nhân vật khác đối diện với vấn đề của họ, mà còn phải đối mặt với cuộc sống của chính mình.

Là một bà mẹ đơn thân, Jean phải vật lộn với chứng trầm cảm sau sinh, nhưng cô vẫn giữ vững công việc của mình, kiên trì giúp đỡ người khác.

Đặc biệt, một khoảnh khắc trong phim khiến tôi giật mình, hoảng hốt khi Jean Milburn, trong cuộc trò chuyện với em gái Joanna, đã nói: "Chỉ cần nói ra đã thật sự là bước đầu để nhận giúp đỡ". Đó không chỉ là lời thoại trong phim, mà là lời cảnh tỉnh về điều tôi đã bỏ quên suốt bao lâu nay.

Không cần phải làm tất cả mọi việc một mình

Tôi lớn lên trong một gia đình bình thường, không giàu có nhưng cũng chẳng thiếu thốn. Cha mẹ tôi là những người nông dân cần cù, luôn dạy tôi rằng cuộc sống phải tự lực cánh sinh, phải tự mình vượt qua mọi thử thách để đạt được những điều mình mong muốn.

Lớn lên, tôi đã tiếp thu tư tưởng ấy một cách nghiêm túc, tự đặt mình vào trách nhiệm phải tự giải quyết mọi vấn đề mà không muốn làm phiền ai, không muốn bộc lộ bất kỳ yếu điểm nào.

Với tôi, trưởng thành đồng nghĩa với việc không cần dựa dẫm vào ai, và tôi luôn nghĩ rằng nếu có thể tự mình làm mọi việc, đó là biểu hiện của sức mạnh và sự độc lập.

Tuy nhiên, suốt 8 năm qua, tôi không nhận ra rằng mình đã tự giam mình trong một vòng xoáy cô đơn, đầy những gánh nặng tâm lý. Dù xung quanh có nhiều người, tôi vẫn không dám chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc hay những nỗi niềm mà mình phải gánh vác.

Tôi cứ âm thầm lao vào công việc, gồng mình làm tròn trách nhiệm với gia đình và xã hội, nhưng càng cố gắng, tôi càng cảm thấy căng thẳng và áp lực đè nặng lên vai.

Mỗi ngày tôi như một chiếc thùng chứa đầy, nhưng lại không thể giải tỏa bớt bất kỳ cảm xúc nào ra ngoài. Và cứ thế, những cảm giác đó trong tôi cứ chất chồng lên nhau. Khi ấy, tôi không nhận ra mình đang chịu đựng trong im lặng. Tôi nghĩ đó là điều tất yếu của cuộc sống, là cách để trưởng thành.

Nhưng vào mỗi đêm, tôi lại cảm thấy nỗi cô đơn vây lấy mình. Một phần trong tôi mệt mỏi, kiệt quệ, nhưng tôi không thể bộc lộ cảm xúc đó, vì tôi sợ sẽ khiến người khác lo lắng, sợ sẽ bị coi là yếu đuối.

Mọi thứ thay đổi khi tôi xem "Sex Education" và nghe lời khuyên của Jean Milburn, tôi bỗng nhận ra rằng chính sự cởi mở và chia sẻ mới là bước đầu tiên giúp tôi thoát khỏi cảm giác bế tắc.

Thực tế, tôi không hề đơn độc. Tôi có gia đình, bạn bè, và những người sẵn sàng lắng nghe nếu tôi biết mở lòng và nói ra.

Ngay sau khi xem xong bộ phim, tôi quyết định thay đổi. Tôi bắt đầu chia sẻ những cảm xúc và lo lắng của mình với người thân, bạn bè. Tôi nhớ như in lần đầu tiên tôi nói về sự mệt mỏi và căng thẳng trong công việc với mẹ tôi. Bà không hề trách móc, mà chỉ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi và bảo rằng: "Con không cần phải làm tất cả mọi việc một mình".

Lúc ấy, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm lạ kỳ. Tôi không còn phải gồng mình lên để chịu đựng tất cả nữa. Cũng từ đó, tôi học được rằng sự mạnh mẽ không phải là một mình gánh vác mọi thứ, mà là biết khi nào cần sự giúp đỡ và có dũng cảm để nhận sự giúp đỡ đó.

Tôi bắt đầu cởi mở hơn với mọi người, và điều kỳ diệu là khi tôi chia sẻ, tôi không chỉ nhận được sự cảm thông, mà còn tìm thấy những giải pháp mà trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

Cuộc sống của tôi dần trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn những cảm giác cô đơn hay áp lực dồn nén. Tôi nhận ra rằng việc không chia sẻ, không mở lòng không chỉ khiến cuộc sống của mình trở nên khó khăn, mà còn là một rào cản vô hình ngăn cản sự phát triển cá nhân.

Tôi đã tìm ra chìa khóa để thay đổi cuộc sống của mình. Điều tôi đã bỏ qua trong suốt 8 năm qua chính là sự cởi mở, là việc biết nói ra những gì mình đang cảm thấy.

Và giờ đây, tôi không còn cảm thấy mình phải gánh vác tất cả một mình nữa. Tôi đã học được cách chia sẻ, học được cách mở lòng, và quan trọng nhất, tôi đã học được rằng không ai có thể thành công một mình trong cuộc sống này. Chỉ cần một bước đi nhỏ, đó là mở lòng và nói ra, bạn sẽ nhận được sự giúp đỡ mà mình cần.


Ứng Hà Chi